和 hé 心 xīn 公 gōng 雪 xuě 中 zhōng 见 jiàn 怀 huái 韵 yùn - - 释 shì 函 hán 可 kě
初 chū 飘 piāo 数 shǔ 点 diǎn 着 zhuó 衣 yī 轻 qīng , , 冷 lěng 入 rù 匡 kuāng 床 chuáng 梦 mèng 不 bù 成 chéng 。 。
想 xiǎng 尔 ěr 独 dú 吟 yín 支 zhī 瘦 shòu 骨 gǔ , , 无 wú 人 rén 直 zhí 下 xià 到 dào 深 shēn 更 gēng 。 。
忽 hū 疑 yí 近 jìn 户 hù 看 kàn 无 wú 迹 jī , , 自 zì 起 qǐ 吹 chuī 灯 dēng 听 tīng 有 yǒu 声 shēng 。 。
只 zhī 此 cǐ 朋 péng 情 qíng 浑 hún 莫 mò 柰 nài , , 乡 xiāng 心 xīn 又 yòu 逐 zhú 晓 xiǎo 钟 zhōng 生 shēng 。 。
和心公雪中见怀韵。明代。释函可。初飘数点着衣轻,冷入匡床梦不成。 想尔独吟支瘦骨,无人直下到深更。 忽疑近户看无迹,自起吹灯听有声。 只此朋情浑莫柰,乡心又逐晓钟生。