尘 chén 异 yì 广 guǎng 慈 cí 呈 chéng 对 duì 雪 xuě 诗 shī 用 yòng 韵 yùn 和 hé 之 zhī - - 释 shì 函 hán 是 shì
白 bái 昼 zhòu 亭 tíng 亭 tíng 日 rì 渐 jiàn 沦 lún , , 川 chuān 原 yuán 如 rú 醉 zuì 净 jìng 行 xíng 尘 chén 。 。
旧 jiù 时 shí 草 cǎo 树 shù 全 quán 无 wú 色 sè , , 一 yī 夕 xī 江 jiāng 山 shān 尽 jǐn 变 biàn 银 yín 。 。
流 liú 水 shuǐ 不 bù 知 zhī 溪 xī 远 yuǎn 近 jìn , , 随 suí 风 fēng 先 xiān 见 jiàn 石 shí 嶙 lín 峋 xún 。 。
几 jǐ 翻 fān 緌 ruí 繣 huà 长 cháng 空 kōng 在 zài , , 耐 nài 得 dé 深 shēn 寒 hán 景 jǐng 倍 bèi 真 zhēn 。 。
尘异广慈呈对雪诗用韵和之。明代。释函是。白昼亭亭日渐沦,川原如醉净行尘。 旧时草树全无色,一夕江山尽变银。 流水不知溪远近,随风先见石嶙峋。 几翻緌繣长空在,耐得深寒景倍真。