寄 jì 林 lín 景 jǐng 思 sī - - 尤 yóu 袤 mào
临 lín 海 hǎi 睽 kuí 离 lí 七 qī 度 dù 春 chūn , , 都 dū 城 chéng 相 xiāng 见 jiàn 话 huà 悲 bēi 辛 xīn 。 。
苍 cāng 颜 yán 白 bái 发 fà 浑 hún 非 fēi 旧 jiù , , 短 duǎn 句 jù 长 cháng 篇 piān 却 què 有 yǒu 神 shén 。 。
一 yī 第 dì 蹉 cuō 跎 tuó 真 zhēn 可 kě 叹 tàn , , 半 bàn 生 shēng 奔 bēn 走 zǒu 坐 zuò 长 zhǎng 贫 pín 。 。
老 lǎo 怀 huái 先 xiān 自 zì 难 nán 为 wéi 别 bié , , 相 xiāng 识 shí 如 rú 君 jūn 更 gèng 几 jǐ 人 rén 。 。
寄林景思。宋代。尤袤。临海睽离七度春,都城相见话悲辛。 苍颜白发浑非旧,短句长篇却有神。 一第蹉跎真可叹,半生奔走坐长贫。 老怀先自难为别,相识如君更几人。