长 cháng 风 fēng 沙 shā 次 cì 宋 sòng 丈 zhàng 韵 yùn 一 yī 首 shǒu - - 王 wáng 阮 ruǎn
已 yǐ 将 jiāng 身 shēn 世 shì 等 děng 河 hé 沙 shā , , 又 yòu 泛 fàn 春 chūn 江 jiāng 看 kàn 浪 làng 花 huā 。 。
锦 jǐn 缆 lǎn 牙 yá 樯 qiáng 君 jūn 送 sòng 酒 jiǔ , , 蓑 suō 衣 yī 蒻 ruò 笠 lì 我 wǒ 浮 fú 家 jiā 。 。
淹 yān 留 liú 日 rì 觉 jué 青 qīng 春 chūn 暮 mù , , 飘 piāo 泊 bó 风 fēng 兼 jiān 细 xì 雨 yǔ 斜 xié 。 。
安 ān 得 dé 昆 kūn 仑 lún 能 néng 探 tàn 水 shuǐ , , 试 shì 教 jiào 来 lái 奏 zòu 小 xiǎo 琵 pí 琶 pá 。 。
长风沙次宋丈韵一首。宋代。王阮。已将身世等河沙,又泛春江看浪花。 锦缆牙樯君送酒,蓑衣蒻笠我浮家。 淹留日觉青春暮,飘泊风兼细雨斜。 安得昆仑能探水,试教来奏小琵琶。