登 dēng 平 píng 山 shān 顶 dǐng - - 王 wáng 芑 qǐ 孙 sūn
平 píng 山 shān 望 wàng 不 bù 极 jí , , 山 shān 背 bèi 画 huà 阴 yīn 阳 yáng 。 。
断 duàn 涧 jiàn 穿 chuān 云 yún 黑 hēi , , 长 cháng 城 chéng 界 jiè 树 shù 黄 huáng 。 。
地 dì 悬 xuán 惟 wéi 鸟 niǎo 道 dào , , 天 tiān 尽 jǐn 即 jí 龙 lóng 荒 huāng 。 。
一 yī 眺 tiào 无 wú 中 zhōng 外 wài , , 空 kōng 烟 yān 点 diǎn 点 diǎn 苍 cāng 。 。
登平山顶。清代。王芑孙。平山望不极,山背画阴阳。 断涧穿云黑,长城界树黄。 地悬惟鸟道,天尽即龙荒。 一眺无中外,空烟点点苍。