霜 shuāng 降 jiàng 日 rì 暮 mù 登 dēng 台 tái 看 kàn 西 xī 山 shān ( ( 己 jǐ 丑 chǒu ) ) - - 阮 ruǎn 元 yuán
霜 shuāng 气 qì 初 chū 严 yán 雨 yǔ 气 qì 衰 shuāi , , 碧 bì 鸡 jī 峰 fēng 色 sè 碧 bì 参 cēn 差 cī 。 。
况 kuàng 当 dāng 落 luò 日 rì 馀 yú 霞 xiá 后 hòu , , 正 zhèng 是 shì 涂 tú 金 jīn 刷 shuā 翠 cuì 时 shí 。 。
堆 duī 起 qǐ 佛 fó 头 tóu 见 jiàn 华 huá 顶 dǐng , , 磨 mó 开 kāi 铜 tóng 镜 jìng 照 zhào 昆 kūn 池 chí 。 。
子 zǐ 安 ān 山 shān 紫 zǐ 潭 tán 清 qīng 句 jù , , 付 fù 此 cǐ 方 fāng 成 chéng 绝 jué 妙 miào 辞 cí 。 。
霜降日暮登台看西山(己丑)。清代。阮元。霜气初严雨气衰,碧鸡峰色碧参差。 况当落日馀霞后,正是涂金刷翠时。 堆起佛头见华顶,磨开铜镜照昆池。 子安山紫潭清句,付此方成绝妙辞。