仲 zhòng 春 chūn 二 èr 日 rì 云 yún 阳 yáng 野 yě 步 bù - - 李 lǐ 寄 jì
经 jīng 岁 suì 长 zhǎng 关 guān 客 kè 里 lǐ 门 mén , , 东 dōng 风 fēng 特 tè 地 dì 上 shàng 高 gāo 原 yuán 。 。
黄 huáng 鹂 lí 啼 tí 就 jiù 鸠 jiū 鸣 míng 树 shù , , 白 bái 马 mǎ 嘶 sī 过 guò 犬 quǎn 吠 fèi 村 cūn 。 。
天 tiān 欲 yù 困 kùn 人 rén 如 rú 不 bù 及 jí , , 春 chūn 还 hái 慰 wèi 我 wǒ 似 shì 能 néng 言 yán 。 。
花 huā 明 míng 柳 liǔ 暗 àn 盈 yíng 盈 yíng 女 nǚ , , 消 xiāo 尽 jǐn 江 jiāng 南 nán 落 luò 拓 tuò 春 chūn 。 。
仲春二日云阳野步。清代。李寄。经岁长关客里门,东风特地上高原。 黄鹂啼就鸠鸣树,白马嘶过犬吠村。 天欲困人如不及,春还慰我似能言。 花明柳暗盈盈女,消尽江南落拓春。