太 tài 平 píng 寺 sì 闻 wén 子 zǐ 规 guī - - 李 lǐ 雯 wén
溪 xī 山 shān 月 yuè 出 chū 满 mǎn 青 qīng 林 lín , , 杜 dù 宇 yǔ 千 qiān 声 shēng 怨 yuàn 碧 bì 岑 cén 。 。
越 yuè 国 guó 何 hé 年 nián 来 lái 蜀 shǔ 魄 pò , , 离 lí 人 rén 此 cǐ 夜 yè 发 fā 吴 wú 吟 yín 。 。
君 jūn 为 wèi 花 huā 鸟 niǎo 羁 jī 愁 chóu 主 zhǔ , , 余 yú 有 yǒu 江 jiāng 湖 hú 浩 hào 荡 dàng 心 xīn 。 。
同 tóng 在 zài 天 tiān 涯 yá 一 yī 相 xiāng 遇 yù , , 太 tài 平 píng 钟 zhōng 鼓 gǔ 晓 xiǎo 沉 chén 沉 chén 。 。
太平寺闻子规。清代。李雯。溪山月出满青林,杜宇千声怨碧岑。 越国何年来蜀魄,离人此夜发吴吟。 君为花鸟羁愁主,余有江湖浩荡心。 同在天涯一相遇,太平钟鼓晓沉沉。