听 tīng 钟 zhōng 鸣 míng - - 汪 wāng 中 zhōng
听 tīng 钟 zhōng 鸣 míng , , 钟 zhōng 鸣 míng 何 hé 时 shí 息 xī 。 。
风 fēng 定 dìng 忽 hū 一 yī 停 tíng , , 漏 lòu 尽 jìn 如 rú 更 gèng 急 jí 。 。
青 qīng 镫 dèng 荧 yíng 荧 yíng 罗 luó 幔 màn 卷 juǎn , , 秋 qiū 衾 qīn 卧 wò 病 bìng 夜 yè 展 zhǎn 转 zhuǎn 。 。
忧 yōu 生 shēng 来 lái 日 rì 促 cù , , 思 sī 亲 qīn 故 gù 乡 xiāng 远 yuǎn 。 。
不 bù 寐 mèi 听 tīng 钟 zhōng 鸣 míng , , 钟 zhōng 鸣 míng 凄 qī 复 fù 清 qīng 。 。
声 shēng 声 shēng 数 shù 已 yǐ 尽 jǐn , , 秋 qiū 天 tiān 犹 yóu 未 wèi 明 míng 。 。
听钟鸣。清代。汪中。听钟鸣,钟鸣何时息。 风定忽一停,漏尽如更急。 青镫荧荧罗幔卷,秋衾卧病夜展转。 忧生来日促,思亲故乡远。 不寐听钟鸣,钟鸣凄复清。 声声数已尽,秋天犹未明。