松 sōng 梅 méi - - 谢 xiè 宗 zōng 可 kě
挺 tǐng 秀 xiù 凝 níng 香 xiāng 一 yí 样 yàng 清 qīng , , 何 hé 妨 fáng 同 tóng 结 jié 岁 suì 寒 hán 盟 méng 。 。
风 fēng 霜 shuāng 正 zhèng 共 gòng 孤 gū 高 gāo 概 gài , , 雪 xuě 月 yuè 相 xiàng 看 kàn 太 tài 古 gǔ 情 qíng 。 。
翠 cuì 袖 xiù 不 bù 禁 jīn 冰 bīng 骨 gǔ 冷 lěng , , 苍 cāng 颜 yán 还 hái 照 zhào 玉 yù 肌 jī 明 míng 。 。
孤 gū 根 gēn 雅 yǎ 操 cāo 千 qiān 年 nián 节 jié , , 未 wèi 许 xǔ 繁 fán 华 huá 老 lǎo 此 cǐ 生 shēng 。 。
松梅。元代。谢宗可。挺秀凝香一样清,何妨同结岁寒盟。 风霜正共孤高概,雪月相看太古情。 翠袖不禁冰骨冷,苍颜还照玉肌明。 孤根雅操千年节,未许繁华老此生。