戏 xì 赠 zèng 瞽 gǔ 者 zhě - - 靼 dá 鞑 dá 哑 yǎ
就 jiù 鞍 ān 和 hé 袖 xiù 绾 wǎn 丝 sī 缰 jiāng , , 也 yě 逐 zhú 王 wáng 孙 sūn 出 chū 晋 jìn 阳 yáng 。 。
人 rén 笑 xiào 但 dàn 闻 wén 夸 kuā 景 jǐng 物 wù , , 风 fēng 来 lái 应 yīng 解 jiě 审 shěn 笙 shēng 簧 huáng 。 。
马 mǎ 蹄 tí 响 xiǎng 处 chù 无 wú 芳 fāng 草 cǎo , , 莺 yīng 舌 shé 调 diào 时 shí 有 yǒu 绿 lǜ 杨 yáng 。 。
休 xiū 道 dào 不 bù 知 zhī 春 chūn 色 sè 好 hǎo , , 东 dōng 风 fēng 桃 táo 李 lǐ 一 yì 般 bān 香 xiāng 。 。
戏赠瞽者。元代。靼鞑哑。就鞍和袖绾丝缰,也逐王孙出晋阳。 人笑但闻夸景物,风来应解审笙簧。 马蹄响处无芳草,莺舌调时有绿杨。 休道不知春色好,东风桃李一般香。