戏 xì 题 tí 松 sōng 树 shù - - 皎 jiǎo 然 rán
为 wèi 爱 ài 松 sōng 声 shēng 听 tīng 不 bù 足 zú , , 每 měi 逢 féng 松 sōng 树 shù 遂 suì 忘 wàng 还 hái 。 。
翛 xiāo 然 rán 此 cǐ 外 wài 更 gèng 何 hé 事 shì , , 笑 xiào 向 xiàng 闲 xián 云 yún 似 shì 我 wǒ 闲 xián 。 。
戏题松树。唐代。皎然。为爱松声听不足,每逢松树遂忘还。 翛然此外更何事,笑向闲云似我闲。