愤 fèn 时 shí - - 曹 cáo 家 jiā 达 dá
重 zhòng 臣 chén 疆 jiāng 吏 lì 旧 jiù 衣 yì 冠 guān , , 从 cóng 乱 luàn 如 rú 归 guī 不 bù 忍 rěn 看 kàn 。 。
尽 jìn 数 shù 哥 gē 舒 shū 惭 cán 肉 ròu 眼 yǎn , , 漫 màn 寻 xún 叔 shū 宝 bǎo 问 wèn 心 xīn 肝 gān 。 。
堤 dī 穿 chuān 蚁 yǐ 穴 xué 成 chéng 潮 cháo 易 yì , , 路 lù 出 chū 蚕 cán 丛 cóng 退 tuì 步 bù 难 nán 。 。
独 dú 有 yǒu 不 bù 才 cái 遭 zāo 废 fèi 弃 qì , , 感 gǎn 时 shí 空 kōng 雪 xuě 涕 tì 阑 lán 干 gān 。 。
愤时。清代。曹家达。重臣疆吏旧衣冠,从乱如归不忍看。 尽数哥舒惭肉眼,漫寻叔宝问心肝。 堤穿蚁穴成潮易,路出蚕丛退步难。 独有不才遭废弃,感时空雪涕阑干。