听 tīng 弹 dàn 塞 sāi 上 shàng 鸿 hóng - - 曹 cáo 一 yī 士 shì
龙 lóng 沙 shā 漠 mò 漠 mò 草 cǎo 荒 huāng 荒 huāng , , 嘹 liáo 唳 lì 冰 bīng 弦 xián 落 luò 雁 yàn 王 wáng 。 。
作 zuò 阵 zhèn 阴 yīn 山 shān 呼 hū 伴 bàn 侣 lǚ , , 离 lí 群 qún 葱 cōng 岭 lǐng 入 rù 微 wēi 茫 máng 。 。
欲 yù 弹 dàn 闺 guī 阁 gé 刀 dāo 镮 huán 泪 lèi , , 可 kě 寄 jì 关 guān 山 shān 锦 jǐn 字 zì 行 xíng 。 。
听 tīng 到 dào 一 yī 声 shēng 边 biān 月 yuè 白 bái , , 受 shòu 降 xiáng 城 chéng 上 shàng 有 yǒu 新 xīn 霜 shuāng 。 。
听弹塞上鸿。清代。曹一士。龙沙漠漠草荒荒,嘹唳冰弦落雁王。 作阵阴山呼伴侣,离群葱岭入微茫。 欲弹闺阁刀镮泪,可寄关山锦字行。 听到一声边月白,受降城上有新霜。