东 dōng 山 shān 瀑 pù 布 bù - - 方 fāng 干 gàn
遥 yáo 夜 yè 看 kàn 来 lái 疑 yí 月 yuè 照 zhào , , 平 píng 明 míng 失 shī 去 qù 被 bèi 云 yún 迷 mí 。 。
挂 guà 岩 yán 远 yuǎn 势 shì 穿 chuān 松 sōng 岛 dǎo , , 击 jī 石 shí 残 cán 声 shēng 注 zhù 稻 dào 畦 qí 。 。
素 sù 色 sè 喷 pēn 成 chéng 三 sān 伏 fú 雪 xuě , , 馀 yú 波 bō 流 liú 作 zuò 万 wàn 年 nián 溪 xī 。 。
不 bù 缘 yuán 真 zhēn 宰 zǎi 能 néng 开 kāi 决 jué , , 应 yīng 向 xiàng 前 qián 山 shān 杂 zá 淤 yū 泥 ní 。 。
东山瀑布。唐代。方干。遥夜看来疑月照,平明失去被云迷。 挂岩远势穿松岛,击石残声注稻畦。 素色喷成三伏雪,馀波流作万年溪。 不缘真宰能开决,应向前山杂淤泥。