登 dēng 石 shí 佛 fó 山 shān - - 梁 liáng 浚 jùn
偶 ǒu 来 lái 初 chū 地 dì 倚 yǐ 危 wēi 楼 lóu , , 风 fēng 景 jǐng 萧 xiāo 条 tiáo 望 wàng 里 lǐ 收 shōu 。 。
寒 hán 雁 yàn 下 xià 时 shí 秋 qiū 草 cǎo 没 méi , , 晚 wǎn 钟 zhōng 开 kāi 处 chù 岭 lǐng 云 yún 稠 chóu 。 。
千 qiān 章 zhāng 古 gǔ 柏 bǎi 依 yī 山 shān 矗 chù , , 一 yí 带 dài 汾 fén 河 hé 尽 jǐn 日 rì 流 liú 。 。
到 dào 此 cǐ 已 yǐ 能 néng 空 kōng 色 sè 相 xiàng , , 不 bù 须 xū 更 gèng 上 shàng 最 zuì 高 gāo 头 tou 。 。
登石佛山。清代。梁浚。偶来初地倚危楼,风景萧条望里收。 寒雁下时秋草没,晚钟开处岭云稠。 千章古柏依山矗,一带汾河尽日流。 到此已能空色相,不须更上最高头。