秋 qiū 雨 yǔ 初 chū 晴 qíng 得 dé 高 gāo 天 tiān 梅 méi 见 jiàn 怀 huái 诗 shī 还 hái 答 dá - - 黄 huáng 节 jié
别 bié 后 hòu 寄 jì 书 shū 能 néng 慰 wèi 我 wǒ , , 江 jiāng 楼 lóu 应 yīng 识 shí 此 cǐ 时 shí 情 qíng 。 。
日 rì 斜 xié 鸦 yā 倒 dǎo 回 huí 天 tiān 影 yǐng , , 雨 yǔ 过 guò 车 chē 留 liú 碾 niǎn 石 shí 声 shēng 。 。
顿 dùn 觉 jué 须 xū 眉 méi 有 yǒu 秋 qiū 气 qì , , 强 qiáng 扶 fú 魂 hún 梦 mèng 惜 xī 新 xīn 晴 qíng 。 。
凭 píng 君 jūn 饭 fàn 颗 kē 山 shān 头 tóu 见 jiàn , , 不 bù 为 wéi 题 tí 诗 shī 太 tài 瘦 shòu 生 shēng 。 。
秋雨初晴得高天梅见怀诗还答。清代。黄节。别后寄书能慰我,江楼应识此时情。 日斜鸦倒回天影,雨过车留碾石声。 顿觉须眉有秋气,强扶魂梦惜新晴。 凭君饭颗山头见,不为题诗太瘦生。