苍 cāng 水 shuǐ - - 黄 huáng 宗 zōng 羲 xī
廿 niàn 年 nián 苦 kǔ 节 jié 何 hé 人 rén 似 shì , , 得 dé 此 cǐ 全 quán 归 guī 亦 yì 称 chēng 情 qíng 。 。
废 fèi 寺 sì 醵 jù 钱 qián 收 shōu 弃 qì 骨 gǔ , , 老 lǎo 生 shēng 秃 tū 笔 bǐ 记 jì 琴 qín 声 shēng 。 。
遥 yáo 空 kōng 摩 mó 影 yǐng 狂 kuáng 相 xiāng 得 de , , 群 qún 水 shuǐ 穿 chuān 礁 jiāo 浩 hào 未 wèi 平 píng 。 。
两 liǎng 世 shì 雪 xuě 交 jiāo 私 sī 不 bù 得 dé , , 只 zhǐ 随 suí 众 zhòng 口 kǒu 一 yī 闲 xián 评 píng 。 。
苍水。清代。黄宗羲。廿年苦节何人似,得此全归亦称情。 废寺醵钱收弃骨,老生秃笔记琴声。 遥空摩影狂相得,群水穿礁浩未平。 两世雪交私不得,只随众口一闲评。