读 dú 欧 ōu 阳 yáng 永 yǒng 叔 shū 秋 qiū 声 shēng 赋 fù 有 yǒu 感 gǎn - - 黄 huáng 机 jī
执 zhí 素 sù 不 bù 盈 yíng 尺 chǐ , , 抚 fǔ 桐 tóng 何 hé 事 shì 弦 xián 。 。
夜 yè 气 qì 还 hái 太 tài 初 chū , , 杳 yǎo 无 wú 尘 chén 虑 lǜ 牵 qiān 。 。
清 qīng 商 shāng 入 rù 林 lín 杪 miǎo , , 抱 bào 膝 xī 忘 wàng 吾 wú 年 nián 。 。
人 rén 生 shēng 感 gǎn 荣 róng 辱 rǔ , , 而 ér 自 zì 损 sǔn 其 qí 天 tiān 。 。
闻 wén 兹 zī 檐 yán 外 wài 声 shēng , , 乌 wū 乎 hū 使 shǐ 之 zhī 然 rán 。 。
读欧阳永叔秋声赋有感。清代。黄机。执素不盈尺,抚桐何事弦。 夜气还太初,杳无尘虑牵。 清商入林杪,抱膝忘吾年。 人生感荣辱,而自损其天。 闻兹檐外声,乌乎使之然。