老 lǎo 松 sōng 吟 yín - - 郑 zhèng 国 guó 藩 fān
参 cān 天 tiān 黛 dài 色 sè 郁 yù 森 sēn 森 sēn , , 独 dú 倚 yǐ 悬 xuán 崖 yá 阅 yuè 古 gǔ 今 jīn 。 。
境 jìng 寂 jì 只 zhǐ 宜 yí 孤 gū 鹤 hè 伴 bàn , , 风 fēng 来 lái 欲 yù 作 zuò 老 lǎo 龙 lóng 吟 yín 。 。
乘 chéng 时 shí 花 huā 木 mù 谁 shéi 知 zhī 己 jǐ , , 暮 mù 岁 suì 冰 bīng 霜 shuāng 寄 jì 赏 shǎng 音 yīn 。 。
莫 mò 向 xiàng 人 rén 间 jiān 支 zhī 大 dà 厦 shà , , 出 chū 山 shān 泉 quán 水 shuǐ 异 yì 初 chū 心 xīn 。 。
老松吟。清代。郑国藩。参天黛色郁森森,独倚悬崖阅古今。 境寂只宜孤鹤伴,风来欲作老龙吟。 乘时花木谁知己,暮岁冰霜寄赏音。 莫向人间支大厦,出山泉水异初心。