登 dēng 嵩 sōng 山 shān 绝 jué 顶 dǐng - - 潘 pān 耒 lěi
不 bù 辞 cí 触 chù 热 rè 上 shàng 嵩 sōng 巅 diān , , 欲 yù 遣 qiǎn 双 shuāng 眸 móu 尽 jǐn 八 bā 埏 shān 。 。
翠 cuì 岭 lǐng 千 qiān 重 zhòng 包 bāo 楚 chǔ 塞 sāi , , 黄 huáng 河 hé 一 yī 线 xiàn 下 xià 秦 qín 川 chuān 。 。
长 cháng 安 ān 远 yuǎn 隔 gé 浮 fú 云 yún 外 wài , , 乡 xiāng 国 guó 微 wēi 分 fēn 匹 pǐ 练 liàn 边 biān 。 。
清 qīng 啸 xiào 一 yī 声 shēng 鸾 luán 鹤 hè 应 yīng , , 随 suí 风 fēng 飘 piāo 去 qù 落 luò 何 hé 天 tiān ? ?
登嵩山绝顶。清代。潘耒。不辞触热上嵩巅,欲遣双眸尽八埏。 翠岭千重包楚塞,黄河一线下秦川。 长安远隔浮云外,乡国微分匹练边。 清啸一声鸾鹤应,随风飘去落何天?