沧 cāng 浪 láng 峡 xiá - - 司 sī 马 mǎ 扎 zhá
山 shān 下 xià 水 shuǐ 声 shēng 深 shēn , , 水 shuǐ 边 biān 山 shān 色 sè 聚 jù 。 。
月 yuè 照 zhào 秋 qiū 自 zì 清 qīng , , 花 huā 名 míng 春 chūn 不 bù 去 qù 。 。
似 shì 非 fēi 人 rén 间 jiān 境 jìng , , 又 yòu 近 jìn 红 hóng 尘 chén 路 lù 。 。
乍 zhà 入 rù 洞 dòng 中 zhōng 天 tiān , , 更 gēng 移 yí 云 yún 外 wài 步 bù 。 。
我 wǒ 殊 shū 惺 xīng 惺 xīng 者 zhě , , 犹 yóu 得 dé 沧 cāng 浪 láng 趣 qù 。 。
可 kě 以 yǐ 濯 zhuó 吾 wú 缨 yīng , , 斯 sī 言 yán 诚 chéng 所 suǒ 慕 mù 。 。
沧浪峡。唐代。司马扎。山下水声深,水边山色聚。 月照秋自清,花名春不去。 似非人间境,又近红尘路。 乍入洞中天,更移云外步。 我殊惺惺者,犹得沧浪趣。 可以濯吾缨,斯言诚所慕。