秋 qiū 海 hǎi 棠 táng 限 xiàn 韵 yùn - - 敦 dūn 敏 mǐn
西 xī 风 fēng 秋 qiū 老 lǎo 雁 yàn 声 shēng 苍 cāng , , 一 yì 点 diǎn 檀 tán 心 xīn 映 yìng 夕 xī 阳 yáng 。 。
妃 fēi 子 zǐ 睡 shuì 酣 hān 犹 yóu 被 bèi 洒 sǎ , , 西 xī 施 shī 舞 wǔ 罢 bà 故 gù 遗 yí 妆 zhuāng 。 。
入 rù 帘 lián 红 hóng 雨 yǔ 和 hé 烟 yān 瘦 shòu , , 隔 gé 院 yuàn 晴 qíng 霞 xiá 带 dài 晚 wǎn 凉 liáng 。 。
冷 lěng 艳 yàn 应 yīng 同 tóng 仙 xiān 菊 jú 隐 yǐn , , 肯 kěn 随 suí 桃 táo 李 lǐ 一 yī 齐 qí 香 xiāng ? ?
秋海棠限韵。清代。敦敏。西风秋老雁声苍,一点檀心映夕阳。 妃子睡酣犹被洒,西施舞罢故遗妆。 入帘红雨和烟瘦,隔院晴霞带晚凉。 冷艳应同仙菊隐,肯随桃李一齐香?