听 tīng 白 bái 云 yún 寺 sì 清 qīng 师 shī 琴 qín - - 朱 zhū 继 jì 芳 fāng
古 gǔ 寺 sì 沉 chén 沉 chén 昼 zhòu 日 rì 长 zhǎng , , 泠 líng 然 rán 清 qīng 响 xiǎng 发 fā 僧 sēng 房 fáng 。 。
昭 zhāo 君 jūn 别 bié 去 qù 颜 yán 如 rú 玉 yù , , 苏 sū 武 wǔ 归 guī 来 lái 鬓 bìn 已 yǐ 霜 shuāng 。 。
山 shān 水 shuǐ 无 wú 端 duān 言 yán 尔 ěr 志 zhì , , 炭 tàn 冰 bīng 何 hé 事 shì 置 zhì 吾 wú 肠 cháng 。 。
老 lǎo 来 lái 却 què 爱 ài 虚 xū 檐 yán 外 wài , , 雨 yǔ 滴 dī 梧 wú 桐 tóng 一 yī 味 wèi 凉 liáng 。 。
听白云寺清师琴。宋代。朱继芳。古寺沉沉昼日长,泠然清响发僧房。 昭君别去颜如玉,苏武归来鬓已霜。 山水无端言尔志,炭冰何事置吾肠。 老来却爱虚檐外,雨滴梧桐一味凉。