题 tí 素 sù 女 nǚ 石 shí - - 朱 zhū 汝 rǔ 贤 xián
旧 jiù 闻 wén 素 sù 女 nǚ 出 chū 天 tiān 井 jǐng , , 坐 zuò 石 shí 晓 xiǎo 梳 shū 青 qīng 髻 jì 丝 sī 。 。
碧 bì 湫 jiǎo 一 yī 笑 xiào 入 rù 深 shēn 窈 yǎo , , 灵 líng 篆 zhuàn 朱 zhū 书 shū 来 lái 命 mìng 迟 chí 。 。
冷 lěng 钟 zhōng 晨 chén 梦 mèng 听 tīng 飘 piāo 洒 sǎ , , 爱 ài 物 wù 不 bù 遣 qiǎn 雷 léi 车 chē 随 suí 。 。
阴 yīn 云 yún 未 wèi 驳 bó 润 rùn 泽 zé 广 guǎng , , 民 mín 岂 qǐ 能 néng 忘 wàng 心 xīn 已 yǐ 知 zhī 。 。
题素女石。宋代。朱汝贤。旧闻素女出天井,坐石晓梳青髻丝。 碧湫一笑入深窈,灵篆朱书来命迟。 冷钟晨梦听飘洒,爱物不遣雷车随。 阴云未驳润泽广,民岂能忘心已知。