题 tí 石 shí 子 zǐ 溪 xī 亭 tíng - - 李 lǐ 新 xīn
怪 guài 事 shì 年 nián 来 lái 一 yī 秃 tū 翁 wēng , , 懒 lǎn 能 néng 挥 huī 涕 tì 谢 xiè 途 tú 穷 qióng 。 。
归 guī 心 xīn 岂 qǐ 但 dàn 杜 dù 鹃 juān 劝 quàn , , 官 guān 味 wèi 正 zhèng 嫌 xián 玄 xuán 酒 jiǔ 浓 nóng 。 。
柘 zhè 叶 yè 展 zhǎn 开 kāi 蚕 cán 命 mìng 老 lǎo , , 山 shān 花 huā 飞 fēi 尽 jǐn 蝶 dié 家 jiā 空 kōng 。 。
愿 yuàn 从 cóng 春 chūn 社 shè 田 tián 塍 chéng 饮 yǐn , , 内 nèi 史 shǐ 而 ér 今 jīn 要 yào 治 zhì 聋 lóng 。 。
题石子溪亭。宋代。李新。怪事年来一秃翁,懒能挥涕谢途穷。 归心岂但杜鹃劝,官味正嫌玄酒浓。 柘叶展开蚕命老,山花飞尽蝶家空。 愿从春社田塍饮,内史而今要治聋。