登 dēng 临 lín 川 chuān 城 chéng - - 吴 wú 可 kě
时 shí 危 wēi 伤 shāng 去 qù 国 guó , , 岁 suì 晚 wǎn 强 qiáng 登 dēng 城 chéng 。 。
过 guò 雁 yàn 书 shū 难 nán 问 wèn , , 穷 qióng 途 tú 泪 lèi 欲 yù 倾 qīng 。 。
江 jiāng 湖 hú 归 guī 客 kè 梦 mèng , , 梅 méi 柳 liǔ 故 gù 园 yuán 情 qíng 。 。
倚 yǐ 杖 zhàng 空 kōng 凝 níng 伫 zhù , , 行 xíng 藏 cáng 竟 jìng 不 bù 成 chéng 。 。
登临川城。宋代。吴可。时危伤去国,岁晚强登城。 过雁书难问,穷途泪欲倾。 江湖归客梦,梅柳故园情。 倚杖空凝伫,行藏竟不成。