孤 gū 雁 yàn 其 qí 一 yī - - 吴 wú 惟 wéi 信 xìn
成 chéng 行 háng 远 yuǎn 远 yuǎn 别 bié 衡 héng 阳 yáng , , 岂 qǐ 道 dào 如 rú 今 jīn 却 què 断 duàn 行 xíng 。 。
声 shēng 咽 yàn 为 wèi 啼 tí 千 qiān 嶂 zhàng 月 yuè , , 翅 chì 低 dī 因 yīn 负 fù 五 wǔ 更 gēng 霜 shuāng 。 。
虽 suī 云 yún 传 chuán 信 xìn 元 yuán 无 wú 托 tuō , , 纵 zòng 不 bù 遭 zāo 烹 pēng 亦 yì 可 kě 伤 shāng 。 。
遥 yáo 相 xiāng 倦 juàn 飞 fēi 沙 shā 上 shǎng 去 qù , , 芦 lú 花 huā 吹 chuī 雪 xuě 水 shuǐ 茫 máng 茫 máng 。 。
孤雁其一。宋代。吴惟信。成行远远别衡阳,岂道如今却断行。 声咽为啼千嶂月,翅低因负五更霜。 虽云传信元无托,纵不遭烹亦可伤。 遥相倦飞沙上去,芦花吹雪水茫茫。