东 dōng 行 xíng 途 tú 中 zhōng 有 yǒu 感 gǎn - - 汪 wāng 莘 shēn
一 yí 路 lù 桃 táo 花 huā 愁 chóu 杀 shā 人 rén , , 柳 liǔ 塘 táng 茅 máo 屋 wū 正 zhèng 宜 yí 春 chūn 。 。
春 chūn 风 fēng 不 bú 是 shì 不 bù 相 xiāng 识 shí , , 不 bù 遣 qiǎn 春 chūn 山 shān 养 yǎng 病 bìng 身 shēn 。 。
东行途中有感。宋代。汪莘。一路桃花愁杀人,柳塘茅屋正宜春。 春风不是不相识,不遣春山养病身。