野 yě 泊 pō 对 duì 月 yuè 有 yǒu 感 gǎn - - 周 zhōu 莘 shēn
可 kě 怜 lián 江 jiāng 月 yuè 乱 luàn 中 zhōng 明 míng , , 应 yīng 识 shí 逋 bū 逃 táo 病 bìng 客 kè 情 qíng 。 。
斗 dǒu 柄 bǐng 阑 lán 干 gān 洞 dòng 庭 tíng 野 yě , , 角 jiǎo 声 shēng 凄 qī 断 duàn 岳 yuè 阳 yáng 城 chéng 。 。
酒 jiǔ 添 tiān 客 kè 泪 lèi 愁 chóu 仍 réng 溅 jiàn , , 浪 làng 卷 juǎn 归 guī 心 xīn 暗 àn 自 zì 惊 jīng 。 。
欲 yù 问 wèn 行 xíng 朝 cháo 近 jìn 消 xiāo 息 xī , , 眼 yǎn 中 zhōng 群 qún 盗 dào 尚 shàng 纵 zòng 横 héng 。 。
野泊对月有感。宋代。周莘。可怜江月乱中明,应识逋逃病客情。 斗柄阑干洞庭野,角声凄断岳阳城。 酒添客泪愁仍溅,浪卷归心暗自惊。 欲问行朝近消息,眼中群盗尚纵横。