和 hé 雪 xuě 诗 shī - - 姜 jiāng 特 tè 立 lì
怪 guài 见 jiàn 司 sī 寒 hán 着 zhuó 意 yì 浓 nóng , , 巧 qiǎo 裁 cái 六 liù 出 chū 羡 xiàn 天 tiān 工 gōng 。 。
乌 wū 翻 fān 树 shù 拂 fú 梨 lí 花 huā 月 yuè , , 鹭 lù 起 qǐ 沙 shā 平 píng 玉 yù 篆 zhuàn 风 fēng 。 。
势 shì 合 hé 深 shēn 连 lián 云 yún 渚 zhǔ 北 běi , , 光 guāng 寒 hán 淡 dàn 抹 mǒ 粉 fěn 墙 qiáng 东 dōng 。 。
梁 liáng 园 yuán 赋 fù 就 jiù 惊 jīng 先 xiān 手 shǒu , , 末 mò 至 zhì 相 xiàng 如 rú 敢 gǎn 擅 shàn 雄 xióng 。 。
和雪诗。宋代。姜特立。怪见司寒着意浓,巧裁六出羡天工。 乌翻树拂梨花月,鹭起沙平玉篆风。 势合深连云渚北,光寒淡抹粉墙东。 梁园赋就惊先手,末至相如敢擅雄。