和 hé 止 zhǐ 泓 hóng 姜 jiāng 秦 qín 祠 cí 韵 yùn - - 胡 hú 仲 zhòng 弓 gōng
九 jiǔ 日 rì 山 shān 头 tóu 两 liǎng 径 jìng 深 shēn , , 不 bù 同 tóng 出 chū 处 chù 却 què 同 tóng 心 xīn 。 。
唤 huàn 回 huí 浮 fú 世 shì 梦 mèng 中 zhōng 梦 mèng , , 来 lái 向 xiàng 先 xiān 生 shēng 吟 yín 处 chù 吟 yín 。 。
别 bié 驾 jià 堂 táng 空 kōng 遗 yí 影 yǐng 在 zài , , 隐 yǐn 君 jūn 亭 tíng 破 pò 野 yě 藤 téng 侵 qīn 。 。
古 gǔ 今 jīn 陈 chén 迹 jī 休 xiū 深 shēn 问 wèn , , 且 qiě 把 bǎ 寒 hán 泉 quán 当 dāng 酒 jiǔ 斟 zhēn 。 。
和止泓姜秦祠韵。宋代。胡仲弓。九日山头两径深,不同出处却同心。 唤回浮世梦中梦,来向先生吟处吟。 别驾堂空遗影在,隐君亭破野藤侵。 古今陈迹休深问,且把寒泉当酒斟。