答 dá 王 wáng 甫 fǔ 抚 fǔ 干 gàn 和 hé 荆 jīng 江 jiāng 亭 tíng 韵 yùn - - 孙 sūn 应 yìng 时 shí
剑 jiàn 郁 yù 气 qì 冲 chōng 斗 dòu , , 珠 zhū 潜 qián 光 guāng 媚 mèi 川 chuān 。 。
丈 zhàng 夫 fū 自 zì 有 yǒu 在 zài , , 时 shí 俗 sú 难 nán 为 wéi 妍 yán 。 。
钟 zhōng 期 qī 苟 gǒu 未 wèi 逢 féng , , 我 wǒ 琴 qín 不 bù 须 xū 弦 xián 。 。
别 bié 路 lù 渺 miǎo 湖 hú 海 hǎi , , 相 xiàng 思 sī 心 xīn 炯 jiǒng 然 rán 。 。
答王甫抚干和荆江亭韵。宋代。孙应时。剑郁气冲斗,珠潜光媚川。 丈夫自有在,时俗难为妍。 钟期苟未逢,我琴不须弦。 别路渺湖海,相思心炯然。