山 shān 庵 ān 感 gǎn 旧 jiù - - 孙 sūn 应 yìng 时 shí
短 duǎn 桥 qiáo 横 héng 涧 jiàn 有 yǒu 精 jīng 庐 lú , , 俨 yǎn 立 lì 苍 cāng 髯 rán 六 liù 丈 zhàng 夫 fū 。 。
长 zhǎng 忆 yì 儿 ér 时 shí 弄 nòng 泉 quán 石 shí , , 谁 shuí 令 lìng 学 xué 宦 huàn 走 zǒu 江 jiāng 湖 hú 。 。
泠 líng 风 fēng 试 shì 作 zuò 琴 qín 三 sān 叠 dié , , 凉 liáng 月 yuè 还 hái 须 xū 酒 jiǔ 一 yī 壶 hú 。 。
杖 zhàng 屡 lǚ 无 wú 忘 wàng 数 shù 来 lái 往 wǎng , , 不 bù 妨 fáng 樵 qiáo 路 lù 小 xiǎo 崎 qí 岖 qū 。 。
山庵感旧。宋代。孙应时。短桥横涧有精庐,俨立苍髯六丈夫。 长忆儿时弄泉石,谁令学宦走江湖。 泠风试作琴三叠,凉月还须酒一壶。 杖屡无忘数来往,不妨樵路小崎岖。