妙 miào 相 xiāng 寺 sì 方 fāng 丈 zhàng - - 徐 xú 锐 ruì
脚 jiǎo 力 lì 无 wú 穷 qióng 为 wèi 好 hǎo 山 shān , , 直 zhí 须 xū 勾 gōu 引 yǐn 到 dào 禅 chán 关 guān 。 。
柳 liǔ 堤 dī 雪 xuě 后 hòu 摇 yáo 金 jīn 缕 lǚ , , 竹 zhú 径 jìng 风 fēng 前 qián 弄 nòng 翠 cuì 环 huán 。 。
宦 huàn 业 yè 始 shǐ 知 zhī 红 hóng 叶 yè 落 luò , , 清 qīng 游 yóu 终 zhōng 羡 xiàn 白 bái 云 yún 闲 xián 。 。
此 cǐ 来 lái 不 bú 见 jiàn 文 wén 殊 shū 面 miàn , , 多 duō 谢 xiè 岩 yán 花 huā 慰 wèi 我 wǒ 颜 yán 。 。
妙相寺方丈。宋代。徐锐。脚力无穷为好山,直须勾引到禅关。 柳堤雪后摇金缕,竹径风前弄翠环。 宦业始知红叶落,清游终羡白云闲。 此来不见文殊面,多谢岩花慰我颜。