惭 cán 愧 kuì - - 晁 cháo 说 shuō 之 zhī
神 shén 邑 yì 凡 fán 才 cái 日 rì 抗 kàng 尘 chén , , 早 zǎo 年 nián 闻 wén 道 dào 晚 wǎn 因 yīn 循 xún 。 。
脑 nǎo 能 néng 充 chōng 溢 yì 无 wú 华 huá 发 fà , , 心 xīn 得 dé 休 xiū 闲 xián 不 bù 老 lǎo 身 shēn 。 。
种 zhǒng 种 zhǒng 已 yǐ 惭 cán 为 wèi 客 kè 子 zi , , 悠 yōu 悠 yōu 更 gèng 愧 kuì 作 zuò 官 guān 人 rén 。 。
吾 wú 言 yán 可 kě 复 fù 终 zhōng 归 guī 去 qù , , 何 hé 处 chǔ 桃 táo 源 yuán 可 kě 问 wèn 津 jīn 。 。
惭愧。宋代。晁说之。神邑凡才日抗尘,早年闻道晚因循。 脑能充溢无华发,心得休闲不老身。 种种已惭为客子,悠悠更愧作官人。 吾言可复终归去,何处桃源可问津。