病 bìng 起 qǐ 酬 chóu 廷 tíng 老 lǎo 傅 fù 十 shí 三 sān 丈 zhàng - - 华 huá 镇 zhèn
既 jì 有 yǒu 吾 wú 身 shēn 似 shì 老 lǎo 聃 dān , , 却 què 无 wú 道 dào 术 shù 类 lèi 苏 sū 耽 dān 。 。
阴 yīn 阳 yáng 授 shòu 气 qì 还 hái 非 fēi 壮 zhuàng , , 湿 shī 燥 zào 因 yīn 时 shí 岂 qǐ 易 yì 堪 kān 。 。
动 dòng 戒 jiè 荒 huāng 嬉 xī 情 qíng 谩 mán 切 qiè , , 坐 zuò 膺 yīng 消 xiāo 渴 kě 理 lǐ 宜 yí 甘 gān 。 。
见 jiàn 贻 yí 药 yào 石 shí 诚 chéng 多 duō 愧 kuì , , 乡 xiāng 党 dǎng 无 wú 徵 zhēng 只 zhǐ 自 zì 惭 cán 。 。
病起酬廷老傅十三丈。宋代。华镇。既有吾身似老聃,却无道术类苏耽。 阴阳授气还非壮,湿燥因时岂易堪。 动戒荒嬉情谩切,坐膺消渴理宜甘。 见贻药石诚多愧,乡党无徵只自惭。