题 tí 野 yě 亭 tíng - - 陈 chén 宓 mì
向 xiàng 晚 wǎn 风 fēng 光 guāng 分 fèn 外 wài 新 xīn , , 野 yě 亭 tíng 高 gāo 处 chù 最 zuì 撩 liáo 人 rén 。 。
绸 chóu 缪 móu 翠 cuì 袖 xiù 分 fēn 还 hái 合 hé , , 委 wěi 曲 qū 寒 hán 波 bō 去 qù 转 zhuǎn 亲 qīn 。 。
小 xiǎo 艇 tǐng 时 shí 过 guò 明 míng 镜 jìng 里 lǐ , , 危 wēi 栏 lán 独 dú 倚 yǐ 画 huà 图 tú 身 shēn 。 。
公 gōng 馀 yú 对 duì 此 cǐ 长 zhǎng 怀 huái 愧 kuì , , 检 jiǎn 点 diǎn 胸 xiōng 中 zhōng 未 wèi 洗 xǐ 尘 chén 。 。
题野亭。宋代。陈宓。向晚风光分外新,野亭高处最撩人。 绸缪翠袖分还合,委曲寒波去转亲。 小艇时过明镜里,危栏独倚画图身。 公馀对此长怀愧,检点胸中未洗尘。