宿 sù 山 shān 寺 sì 思 sī 归 guī - - 李 lǐ 端 duān
僧 sēng 房 fáng 秋 qiū 雨 yǔ 歇 xiē , , 愁 chóu 卧 wò 夜 yè 更 gēng 深 shēn 。 。
欹 yī 枕 zhěn 闻 wén 鸿 hóng 雁 yàn , , 回 huí 灯 dēng 见 jiàn 竹 zhú 林 lín 。 。
归 guī 萤 yíng 入 rù 草 cǎo 尽 jǐn , , 落 luò 月 yuè 映 yìng 窗 chuāng 沉 chén 。 。
拭 shì 泪 lèi 无 wú 人 rén 觉 jué , , 长 zhǎng 谣 yáo 向 xiàng 壁 bì 阴 yīn 。 。
宿山寺思归。唐代。李端。僧房秋雨歇,愁卧夜更深。 欹枕闻鸿雁,回灯见竹林。 归萤入草尽,落月映窗沉。 拭泪无人觉,长谣向壁阴。