禅 chán 斋 zhāi - - 张 zhāng 方 fāng 平 píng
昔 xī 年 nián 曾 céng 见 jiàn 琅 láng 邪 yá 老 lǎo , , 为 wèi 说 shuō 楞 léng 伽 jiā 最 zuì 上 shàng 乘 chéng 。 。
顿 dùn 悟 wù 红 hóng 炉 lú 一 yì 点 diǎn 雪 xuě , , 忽 hū 惊 jīng 闇 àn 室 shì 百 bǎi 千 qiān 灯 dēng 。 。
便 biàn 超 chāo 十 shí 地 dì 犹 yóu 尘 chén 影 yǐng , , 更 gèng 透 tòu 三 sān 关 guān 转 zhuǎn 葛 gé 藤 téng 。 。
不 bú 住 zhù 无 wú 为 wéi 方 fāng 自 zì 在 zài , , 打 dǎ 除 chú 都 dōu 尽 jǐn 即 jí 南 nán 能 néng 。 。
禅斋。宋代。张方平。昔年曾见琅邪老,为说楞伽最上乘。 顿悟红炉一点雪,忽惊闇室百千灯。 便超十地犹尘影,更透三关转葛藤。 不住无为方自在,打除都尽即南能。