瓦 wǎ 亭 tíng 偶 ǒu 书 shū - - 强 qiáng 至 zhì
城 chéng 中 zhōng 尘 chén 土 tǔ 眯 mī 人 rén 眼 yǎn , , 堤 dī 上 shàng 风 fēng 烟 yān 醒 xǐng 客 kè 心 xīn 。 。
沙 shā 拥 yōng 河 hé 声 shēng 时 shí 断 duàn 续 xù , , 云 yún 含 hán 野 yě 色 sè 屡 lǚ 晴 qíng 阴 yīn 。 。
平 píng 芜 wú 点 diǎn 白 bái 鹭 lù 双 shuāng 起 qǐ , , 细 xì 柳 liǔ 弄 nòng 青 qīng 蝉 chán 一 yī 吟 yín 。 。
魏 wèi 北 běi 古 gǔ 来 lái 车 chē 马 mǎ 地 dì , , 此 cǐ 亭 tíng 偶 ǒu 尔 ěr 得 dé 幽 yōu 寻 xún 。 。
瓦亭偶书。宋代。强至。城中尘土眯人眼,堤上风烟醒客心。 沙拥河声时断续,云含野色屡晴阴。 平芜点白鹭双起,细柳弄青蝉一吟。 魏北古来车马地,此亭偶尔得幽寻。