酬 chóu 翁 wēng 常 cháng 之 zhī 次 cì 韵 yùn - - 许 xǔ 及 jí 之 zhī
云 yún 间 jiān 声 shēng 价 jià 仰 yǎng 高 gāo 峰 fēng , , 今 jīn 向 xiàng 诗 shī 中 zhōng 识 shí 士 shì 龙 lóng 。 。
传 chuán 诵 sòng 废 fèi 餐 cān 惟 wéi 阁 gé 笔 bǐ , , 行 xíng 吟 yín 须 xū 杖 zhàng 转 zhuǎn 思 sī 筇 qióng 。 。
晚 wǎn 欣 xīn 乡 xiāng 里 lǐ 才 cái 华 huá 盛 shèng , , 故 gù 是 shì 江 jiāng 山 shān 秀 xiù 气 qì 钟 zhōng 。 。
竹 zhú 院 yuàn 过 guò 从 cóng 烦 fán 答 dá 似 shì , , 坐 zuò 来 lái 起 qǐ 敬 jìng 有 yǒu 羞 xiū 容 róng 。 。
酬翁常之次韵。宋代。许及之。云间声价仰高峰,今向诗中识士龙。 传诵废餐惟阁笔,行吟须杖转思筇。 晚欣乡里才华盛,故是江山秀气钟。 竹院过从烦答似,坐来起敬有羞容。