还 huán 家 jiā 寄 jì 邢 xíng 德 dé 允 yǔn - - 曾 céng 黯 àn
年 nián 来 lái 已 yǐ 是 shì 饱 bǎo 知 zhī 津 jīn , , 倦 juàn 客 kè 空 kōng 惊 jīng 老 lǎo 大 dà 身 shēn 。 。
傍 bàng 塞 sāi 兵 bīng 戈 gē 犹 yóu 曩 nǎng 日 rì , , 满 mǎn 园 yuán 桃 táo 李 lǐ 又 yòu 新 xīn 春 chūn 。 。
半 bàn 生 shēng 飘 piāo 泊 bó 成 chéng 何 hé 事 shì , , 一 yī 味 wèi 痴 chī 顽 wán 略 lüè 胜 shèng 人 rén 。 。
欲 yù 问 wèn 洛 luò 翁 wēng 功 gōng 用 yòng 处 chǔ , , 梦 mèng 中 zhōng 了 liǎo 了 liǎo 醉 zuì 中 zhōng 真 zhēn 。 。
还家寄邢德允。宋代。曾黯。年来已是饱知津,倦客空惊老大身。 傍塞兵戈犹曩日,满园桃李又新春。 半生飘泊成何事,一味痴顽略胜人。 欲问洛翁功用处,梦中了了醉中真。