余 yú 常 cháng 爱 ài 杜 dù 牧 mù 之 zhī 晚 wǎn 花 huā 红 hóng 艳 yàn 静 jìng 高 gāo 树 shù 绿 lǜ 阴 yīn 初 chū 之 zhī 句 jù 还 hái 山 shān 居 jū 适 shì 当 dàng 此 cǐ 时 shí 讽 fěng 味 wèi 不 bù 已 yǐ 有 yǒu 概 gài 于 yú 余 yú 心 xīn 者 zhě 用 yòng 为 wèi 韵 yùn 作 zuò 十 shí 绝 jué 其 qí 九 jiǔ - - 程 chéng 俱 jù
风 fēng 篁 huáng 萦 yíng 磴 dèng 道 dào , , 夏 xià 木 mù 昼 zhòu 阴 yīn 阴 yīn 。 。
一 yī 鸟 niǎo 不 bù 鸣 míng 处 chù , , 山 shān 高 gāo 流 liú 水 shuǐ 深 shēn 。 。
余常爱杜牧之晚花红艳静高树绿阴初之句还山居适当此时讽味不已有概于余心者用为韵作十绝 其九。宋代。程俱。风篁萦磴道,夏木昼阴阴。 一鸟不鸣处,山高流水深。