余 yú 常 cháng 爱 ài 杜 dù 牧 mù 之 zhī 晚 wǎn 花 huā 红 hóng 艳 yàn 静 jìng 高 gāo 树 shù 绿 lǜ 阴 yīn 初 chū 之 zhī 句 jù 还 hái 山 shān 居 jū 适 shì 当 dàng 此 cǐ 时 shí 讽 fěng 味 wèi 不 bù 已 yǐ 有 yǒu 概 gài 于 yú 余 yú 心 xīn 者 zhě 用 yòng 为 wèi 韵 yùn 作 zuò 十 shí 绝 jué 其 qí 二 èr - - 程 chéng 俱 jù
嘉 jiā 树 shù 着 zhe 青 qīng 子 zǐ , , 崇 chóng 兰 lán 吐 tǔ 幽 yōu 花 huā 。 。
慇 yīn 勤 qín 冲 chōng 细 xì 雨 yǔ , , 小 xiǎo 径 jìng 岸 àn 乌 wū 纱 shā 。 。
余常爱杜牧之晚花红艳静高树绿阴初之句还山居适当此时讽味不已有概于余心者用为韵作十绝 其二。宋代。程俱。嘉树着青子,崇兰吐幽花。 慇勤冲细雨,小径岸乌纱。