家 jiā 书 shū 不 bù 至 zhì 自 zì 嘲 cháo - - 董 dǒng 嗣 sì 杲 gǎo
客 kè 愁 chóu 难 nán 遏 è 鬓 bìn 华 huá 添 tiān , , 昼 zhòu 寝 qǐn 醒 xǐng 来 lái 饱 bǎo 黑 hēi 甜 tián 。 。
春 chūn 雨 yǔ 褪 tuì 花 huā 粘 zhān 藓 xiǎn 屐 jī , , 晚 wǎn 风 fēng 吹 chuī 燕 yàn 入 rù 芦 lú 帘 lián 。 。
自 zì 知 zhī 阙 què 下 xià 家 jiā 书 shū 断 duàn , , 不 bù 过 guò 城 chéng 南 nán 卜 bo 肆 sì 占 zhàn 。 。
萧 xiāo 散 sàn 形 xíng 骸 hái 天 tiān 分 fèn 定 dìng , , 江 jiāng 城 chéng 惟 wéi 有 yǒu 醉 zuì 厌 yàn 厌 yàn 。 。
家书不至自嘲。宋代。董嗣杲。客愁难遏鬓华添,昼寝醒来饱黑甜。 春雨褪花粘藓屐,晚风吹燕入芦帘。 自知阙下家书断,不过城南卜肆占。 萧散形骸天分定,江城惟有醉厌厌。