沙 shā 头 tóu 秋 qiū 晚 wǎn - - 黄 huáng 大 dà 受 shòu
霜 shuāng 风 fēng 吹 chuī 冻 dòng 玉 yù 池 chí 冰 bīng , , 留 liú 滞 zhì 周 zhōu 南 nán 尚 shàng 未 wèi 行 xíng 。 。
病 bìng 久 jiǔ 故 gù 园 yuán 千 qiān 里 lǐ 梦 mèng , , 夜 yè 寒 hán 孤 gū 舍 shě 一 yī 枝 zhī 灯 dēng 。 。
愁 chóu 缘 yuán 南 nán 贾 jiǎ 归 guī 舟 zhōu 影 yǐng , , 心 xīn 断 duàn 黄 huáng 芦 lú 落 luò 雁 yàn 声 shēng 。 。
老 lǎo 剑 jiàn 已 yǐ 闲 xián 头 tóu 已 yǐ 白 bái , , 只 zhǐ 堪 kān 吟 yín 咏 yǒng 课 kè 归 guī 程 chéng 。 。
沙头秋晚。宋代。黄大受。霜风吹冻玉池冰,留滞周南尚未行。 病久故园千里梦,夜寒孤舍一枝灯。 愁缘南贾归舟影,心断黄芦落雁声。 老剑已闲头已白,只堪吟咏课归程。