冬 dōng 寒 hán 两 liǎng 齿 chǐ 忽 hū 觉 jué 动 dòng 摇 yáo 因 yīn 成 chéng 书 shū 怀 huái - - 杨 yáng 时 shí
未 wèi 年 nián 三 sān 十 shí 发 fā 先 xiān 雕 diāo , , 岁 suì 晚 wǎn 俄 é 惊 jīng 两 liǎng 齿 chǐ 摇 yáo 。 。
都 dōu 为 wèi 疏 shū 慵 yōng 成 chéng 计 jì 拙 zhuō , , 直 zhí 缘 yuán 衰 shuāi 病 bìng 觉 jué 形 xíng 焦 jiāo 。 。
连 lián 经 jīng 宿 sù 雨 yǔ 重 zhòng 裘 qiú 冷 lěng , , 旋 xuán 煮 zhǔ 藜 lí 羹 gēng 野 yě 兴 xìng 饶 ráo 。 。
摆 bǎi 脱 tuō 尘 chén 樊 fán 犹 yóu 未 wèi 得 dé , , 不 bù 堪 kān 回 huí 首 shǒu 问 wèn 渔 yú 樵 qiáo 。 。
冬寒两齿忽觉动摇因成书怀。宋代。杨时。未年三十发先雕,岁晚俄惊两齿摇。 都为疏慵成计拙,直缘衰病觉形焦。 连经宿雨重裘冷,旋煮藜羹野兴饶。 摆脱尘樊犹未得,不堪回首问渔樵。