寄 jì 雁 yàn 荡 dàng 诗 shī 僧 sēng - - 薛 xuē 师 shī 石 shí
雁 yàn 荡 dàng 峰 fēng 前 qián 夜 yè 雨 yǔ 晴 qíng , , 空 kōng 房 fáng 不 bú 住 zhù 有 yǒu 蝉 chán 声 shēng 。 。
一 yī 身 shēn 闲 xián 后 hòu 发 fā 难 nàn 白 bái , , 五 wǔ 字 zì 吟 yín 来 lái 思 sī 极 jí 清 qīng 。 。
少 shǎo 见 jiàn 出 chū 山 shān 多 duō 入 rù 定 dìng , , 还 hái 于 yú 夏 xià 末 mò 起 qǐ 秋 qiū 程 chéng 。 。
何 hé 如 rú 更 gèng 待 dài 黄 huáng 花 huā 节 jié , , 顾 gù 我 wǒ 来 lái 游 yóu 计 jì 已 yǐ 成 chéng 。 。
寄雁荡诗僧。宋代。薛师石。雁荡峰前夜雨晴,空房不住有蝉声。 一身闲后发难白,五字吟来思极清。 少见出山多入定,还于夏末起秋程。 何如更待黄花节,顾我来游计已成。