初 chū 十 shí 日 rì 黄 huáng 仲 zhòng 明 míng 见 jiàn 过 guò 留 liú 饭 fàn 却 què 同 tóng 至 zhì 野 yě 趣 qù 饮 yǐn 茶 chá - - 韩 hán 淲 biāo
山 shān 空 kōng 吹 chuī 雪 xuě 意 yì , , 草 cǎo 树 shù 晚 wǎn 天 tiān 寒 hán 。 。
烟 yān 抹 mǒ 忽 hū 收 shōu 起 qǐ , , 风 fēng 行 xíng 时 shí 坐 zuò 看 kàn 。 。
鸡 jī 声 shēng 村 cūn 店 diàn 远 yuǎn , , 雁 yàn 落 luò 市 shì 桥 qiáo 宽 kuān 。 。
尽 jǐn 道 dào 闲 xián 多 duō 病 bìng , , 老 lǎo 身 shēn 还 hái 自 zì 安 ān 。 。
初十日黄仲明见过留饭却同至野趣饮茶。宋代。韩淲。山空吹雪意,草树晚天寒。 烟抹忽收起,风行时坐看。 鸡声村店远,雁落市桥宽。 尽道闲多病,老身还自安。